Chương 14

Mẹ Kế Dựa Vào Trẻ Trâu Mà Bạo Hồng Trong Gameshow So Sánh Chăm Con

11.990 chữ

13-12-2022

Từ lúc xuyên tới đây cho đến nay, Thẩm Thanh Thanh cảm thấy hai mươi tám năm sống trước đó của mình đều không có cửa so với hiện tại.

Vốn dĩ dọa nhãi con ăn kem sẽ đau bụng kết quả quay đầu một cái bản thân bị viêm dạ dày cũng đủ mất mặt đi.

Vậy mà hiện tại còn bị một đống người Chu gia vây xem!

Trong nháy mắt, Thẩm Thanh Thanh thật muốn đào một cái hố chôn sống bản thân.

Xét thấy thân phận của Thẩm Thanh Thanh, kỳ thật cũng không có mấy người dám cười nhạo cô.

Bảo vệ của Chu gia luôn có tố chất cao.

Toàn bộ quá trình mặt vẫn "không cảm xúc", lúc phát hiện ra không có chuyện gì lập tức lui ra ngoài.

Thậm trí dì Trần quản gia cũng chỉ lộ ra nụ cười bất đắc dĩ sau đó vì cô mà gọi cho bác sĩ gia đình.

Nhưng mà Thẩm Thanh Thanh luôn cảm thấy trong ánh mắt bọn họ nhìn cô ngập tràn ý cười nhạo.

Xem nè, thế giới này vậy mà có người ngu xuẩn như vậy đó! Thế nhưng trên đời còn có người sinh bệnh tự mình tìm thuốc không thành lại làm bản thân ngã nhào trên mặt đất còn xém chút nữa bị bảo vệ xem thành kẻ xấu.

Bất quá chắc là dì Trần và bảo vệ hẳn sẽ không xem phát sóng trực tiếp hôm nay đi?

Nhưng lúc này Chu Gia Ngôn mới tỉnh ngủ đầu vẫn loạn như tổ gà, miệng thì chảy dãi, mở to đôi mắt ngây thơ mờ mịt mà nhìn cô nói:

"Hóa ra mama không có lừa con, ăn kem nhiều thật sự sẽ đau bụng!"

Thẩm Thanh Thanh chỉ cảm thấy đầu mình càng đau.

Chu Gia Ngôn đây là cố ý! Không cố ý thì cũng là cố tình!

Không mở miệng sẽ không ai bảo con bị câm đâu!

Lúc này Thẩm Thanh Thanh đã bị đả kích liên tiếp đến nói không nên lời.

Cô cảm thấy không bằng hai mắt nhắm tịt lại giả vờ bất tỉnh đi thôi.

Cũng may dì Trần vẫn là người đáng tin cậy, thực nhanh đã kêu người hầu đến đỡ Thẩm Thanh Thanh quay về phòng ngủ nằm nên giường.

Rất nhanh hơn mười phút bác sĩ đã tới.

Bác sĩ là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đã phục vụ cho Chu gia gần mười năm.

Đối với thể trạng của từng người Chu gia vô cùng hiểu rõ.

Sau khi khám xong, bác sĩ cười nói:

"Không phải chuyện lớn gì, chỉ là mấy ngày nay cô ăn nhiều đồ vậy linh tinh, các loại đồ nóng lạnh đều ăn.

Sau đó đến tối lại ăn kem.

Tôi có thể kê thuốc cho cô, thực nhanh sẽ tốt nên."

Lời này của bác sĩ vừa ra hoàn toàn không có an ủi Thẩm Thanh Thanh.

Cô chỉ cảm thấy càng thêm mất mặt.

Cô xuyên đến đây, vui vẻ vì bản thân không cần tiết chế cái mồm nữa.

Vì thế tự thả bay bản thân muốn ăn gì thì ăn.

Kết quả không bao lâu đã bị hiện thực hung hăng vả mặt!

Cô lộ ra 1 nụ cười xấu hổ mà cũng không thất lễ:

"Cảm ơn bác sĩ.

Những lời ông nói tôi đều biết rồi."

Sau đó bác sĩ để thuốc lại và rời đi.

Thẩm Thanh Thanh đem thuốc uống vào trong sự giám sát của dì Trần.

Tác dụng của thuốc khá mạnh còn mang theo hiệu quả thuốc ngủ.

Đương nhiên cô cũng cảm thấy đi ngủ là tốt nhất.

Trong mơ hẳn sẽ không nhớ rõ hiện tại làm ra việc mất mặt.

Nhưng mà lúc này cô lại nghe thấy một trận bước chân "lạch bạch".

Cô cố sức mở mắt ra thế nhưng lại thấy thằng nhóc con kia mặc áo ngủ tơ lụa đứng cách mình không xa.

Cậu mở to đôi mắt tròn xoe, không chớp cái nào mà nhìn cô.

Thẩm Thanh Thanh mơ mơ màng màng nghĩ thằng nhãi này không phải đến cười nhạo mình đi!

Cô hữu khí vô lực nói:

"Ngôn Ngôn, mama biết mình là người lớn nhưng tính tình hơi trẻ trâu, không đáng tin cậy.

Nhưng mama đã bị như vậy rồi, con cũng không cần tới cười nhạo mama đâu."

Ngoài dự đoán chính là Chu Gia Ngôn lại vươn tay tròn tròn mập mạp ra xoa xoa bụng cô, trên gương mặt nhỏ thế nhưng đầy quan tâm:

"Rất đau sao ạ? Trước kia thời điểm con bị bệnh cũng khó chịu như vậy, còn phải chịu khổ uống thuốc đắng."

Thế mà lại tới quan tâm cô!

Thẩm Thanh Thanh tức khắc cảm thấy chính mình thật sự quá "tồi", thế mà lại phỏng đoán một người bạn nhỏ như vậy!

Cô không phải người yếu ớt.

Chỉ là đời trước cô đã sớm tạo thành thói quen một mình chịu đựng đau ốm.

Nhưng hiện tại được người quan tâm đích xác tư vị không tồi.

Cho dù là nó đến từ một đứa bé cái gì cũng không hiểu.

Cô lắc đầu, nói thật dịu dàng:

"Sau khi uống thuốc mama liền khoẻ như trâu có thể cày năm, sáu mảnh vườn rồi.

Mama ngủ một giấc sẽ tốt lên thôi, con đi ngủ trước đi, thời gian đã không còn sớm rồi."

Chu Gia Ngôn gật đầu nhưng mà cậu vẫn có chút không yên tâm:

"Mama có chỗ nào không thoải mái nhớ nói với con nha.

Không cần nghĩ con chỉ là một đứa bé liền gạt con.

Con ghét nhất người lớn vì không muốn con lo lắng mà lừa gạt con."

Phản ứng của bé con có chút kích động, Thẩm Thanh Thanh trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn trấn an, đảm bảo nói:

"Được, được.

Mama sẽ không lừa gạt con".

Nhưng mà Chu Gia Ngôn tựa hồ vẫn như cũ không an tâm, cậu vươn ngón tay ra:

"Chúng ta ngoéo tay, người lớn mấy người đều là lừa đảo."

Thẩm Thanh Thanh bắt đầu hoài nghi bản thân có thật sự không đáng tin như vậy không.

Thế mà cô lại bị một đứa trẻ ân cần dạy bảo như vậy.

Nhưng đứa bé cũng là có lòng tốt.

Vì thế cô cũng vươn ngón út móc vào ngón tay mềm mại của cậu:

"Được, ngoéo tay.

Ngoéo tay một trăm năm cũng không thay đổi.

Ai nói dối là chó con sủa gâu gâu, ẳng ẳng."

Nhưng mà Chu Gia Ngôn lại không nói theo thẩm Thanh Thanh.

Cậu nhăn cãi mũi nhỏ:

"Không cần trở thành cún con.

Mama chỉ cần vẫn luôn sống tốt ở đây là được."

Hả? Thẩm Thanh Thanh không khỏi đầu đầy chấm hỏi.

Cô chỉ là chút bệnh nhẹ mà như thế nào lại nói sang chuyện sống chết?

Mà lúc này cô lại thấy trong con mắt tươi đẹp ngày thường của Chu Gia Ngôn hiện lên một tia đau thương.

Vốn đang định trêu chọc vui đùa vài câu, Thẩm Thanh Thanh lập tức im miệng.

Cô vương tay sờ sờ đầu Chu Gia Ngôn kiên nhẫn nói:

"Vừa rồi bác sĩ đều không phải nói rồi sao? Mama chỉ là bệnh nhẹ, uống thuốc thì sẽ tốt.

Con không tin mama cũng nên tin bác sĩ nha, có phải hay không nào?"

Chu Gia Ngôn gật gật đầu:

"Vâng, vâng."

Sau đó cậu tựa hồ cảm thấy bản thân nói quá nhiều, lại ngượng ngùng xoay đầu, vài bước chạy ra khỏi phòng ngủ chỉ để lại một câu:

"Vậy mama cứ nghỉ ngơi đi, con cũng đi ngủ đây."

Thẩm Thanh Thanh nhìn bóng dáng của Chu Gia Ngôn không khỏi cảm thán thật là một đứa bé ngạo kiều.

Nhưng sau đó cô lại cảm thấy cậu có gì đó không thích hợp.

Một đứa trẻ năm tuổi thế nhưng lại nhắc tới chuyện sống chết.

Có lẽ là cậu đã phải chứng kiến người lớn qua đời...

Trong nguyên tác một nhà Thẩm Thanh Thanh đều là nhân vật phản diện.

Ngòi bút miêu tả không nhiều nhất là công cụ hình người như Chu Gia Ngôn lại càng không được nói đến.

Chỉ ghi là Chu Gia Ngôn năm hai tuổi được Chu Diệp Huyên ôm về nhà, lại không nhắc tới mẹ ruột là ai.

Mấy năm nay cô lại không nghe nói đến Chu gia có ai qua đời.

Chẳng lẽ lại là mẹ ruột của Chu Gia Ngôn? Chu Gia Ngôn là một đứa nhóc thiên tài, có thể nhớ rõ ký ức năm hai tuổi cũng là bình thường.

Thẩm Thanh Thanh suy đoán trong lòng một trận.

Đối với Chu Gia Ngôn lại càng thêm thương tiếc.

Nếu suy đoán này là thật thì Chu Gia Ngôn tại năm hai tuổi phải chứng kiến mẹ mình qua đời.

Mà trước khi mất mẹ cậu lại "lừa" cậu rằng không có việc gì.

Nhưng mà chuyện này đối với Chu Gia Ngôn như cũ mà nói vẫn luôn là bóng ma.

Thẩm Thanh Thanh thở dài.

Loại chuyện này khẳng định không thể đi hỏi Chu Gia Ngôn như vậy thì vô duyên lắm.

Chỉ có thể ngày nào đó ông chồng cho không kia trở về nói bóng gió một chút.

Tác dụng của thuốc lại tới, Thẩm Thanh Thanh càng nghĩ càng mơ hồ.

Trong đầu cô chỉ còn lại một ý niệm cùng lắm thì về sau cô bớt trêu cợt Chu Gia Ngôn đi một tý.

Đúng rồi, ngày mai vô phải thức dậy đúng giờ.

Bằng không khẳng định đến lúc đó sẽ bị người tổ chương trình và cư dân mạng phát hiện ra điều dị thường.

Nhưng mà một lần nữa Thẩm Thanh Thanh tỉnh lại đã là khi mặt trời lên cao.

Tổ tiết mục phát sóng mỗi ngày vào chín giờ sáng.

Thẩm Thanh Thanh tuy bình thường dậy muộn nhưng luôn kịp giờ phát sóng trực tiếp.

Thanh danh thích cho người khác chờ đợi của Thẩm Thanh Thanh sớm đã truyền ra bên ngoài.

Dì Trần vì tránh cho mọi người hiểu lầm mà cố ý giải thích đêm qua Thẩm Thanh Thanh bị viêm dạ dày, lăn lộn hơn nửa đêm cho nên đến bây giờ mới chưa rời khỏi giường.

Vẻ mặt nhóm nhân viên công tác đều tỏ vẻ có thể hiểu được.

Nhưng mà trong lòng lại cười trộm.

Bọn họ đều chứng kiến hiện trường Thẩm Thanh Thanh lừa gạt Chu Gia Ngôn nhưng lại không ai dự đoán được "báo ứng" đến nhanh như vậy chứ.

Vì vậy mà sau khi rửa mặt Thẩm Thanh Thanh đi xuống lầu đều thấy mọi người nhìn mình cười như không cười.

Lúc này, hệ thống phát huy tác dụng của bản thân, một năm một mười nói ra sự tình phát sinh đồng thời cũng báo cáo cư dân mạng đều đang "cười nhạo" cô.

Thẩm Thanh Thanh vẻ mặt cực kỳ bi thương.

Sự tình không muốn phát sinh nhất vẫn đã xảy ra!

Nếu sớm biết như vậy cô thà rằng hôm nay đăng xuất khỏi sever, đau ốm ngủ chết dí cho mau qua.

Uổng công cô mất nhiều thời gian như vậy cố ý tô son che đi gương mặt tái nhợt làm bộ vô cùng có sức sống.

Người xem phát sóng trực tiếp tất nhiên không có lòng đồng tình gì.

Tiếp tục cười nhạo:

[Ha ha ha.

Thẩm Thanh Thanh thật làm cho tôi phi thường sung sướng mà.

Tôi lần đầu tiên thấy nghiệp quật đến nhanh như vậy!]

[Tối hôm qua ăn vụng kem của Ngôn Ngôn lại đe dọa bé con ăn nhiều sẽ bị đau bụng.

Kết quả chính mình viêm dạ dày.]

[Đây cũng xem như là ông trời có mắt đi!]

[Khuyên Thẩm Thanh thanh về sau làm người cho tốt.

Ít nhất không nên ăn vụng đồ ăn của anh bạn nhỏ.]

[Ha ha ha.

Tôi thật muốn đem một màn này cùng với hôm qua Thẩm Thanh Thanh đe dọa trẻ con, cắt nối biên tập đăng lên Weibo.

Quá buồn cười.]

[Cảm ơn Thẩm Thanh Thanh, sáng sớm đã làm cho đống người xem chúng tôi cười đến tê liệt rồi.]

...

Bởi vì hôm nay còn muốn tiếp tục làm nhiệm vụ của chương trình nên khóa học của Chu Gia Ngôn đành tạm bỏ.

Lúc này cậu đang cầm quyển tranh vẽ viết viết, tô tô vô cùng nghiêm túc.

Thẩm Thanh thanh nhớ đến bộ dáng ấm áp của Chu Gia Ngôn tối hôm qua, quyết định cho cậu một chút "tình mẹ bao la như biển Thái Bình".

Nhưng mà Thẩm Thanh Thanh vừa mới nhích đít tới gần.

Chu Gia Ngôn lập tức ngẩn đầu nhìn cô, rải muối lên miệng vết thương:

"Mama rốt cuộc cũng ngủ dậy.

Mama thật tốt.

Mama thật sự nghĩ bảo vệ Ngôn Ngôn không đau bụng mới ăn luôn kem của Ngôn Ngôn! Ngôn Ngôn siêu cảm động! Bằng không thì tối hôm qua người đau bụng chính là con!"

Thẩm Thanh Thanh bước chân lập tức hóa đá.

Đây chắc chắn là cà khịa.

Vẫn là cà khịa mà!!!

Vậy là mới qua một đêm, chu Gia Ngôn từ thiên sứ nhỏ hóa thành ác ma! Tối hôm qua cô nhất định ngủ mơ rồi mới sinh ra ảo giác Chu Gia Ngôn là đứa bé ấm áp!

Chu Gia Ngôn sau khi nói xong còn đối với cô lộ ra một nụ cười giảo hoạt.

Bộ dạng tiểu ác ma này trực tiếp đem " tấm lòng mẹ hiền" của Thẩm Thanh Thanh mới sinh ra không lâu đánh đến nát nhừ, đủ để bà lão không có răng vẫn ăn được.

A, vốn dĩ hôm nay cô còn định buông tha cậu.

Nếu nói như vậy nhãi ranh này liền phải làm "nhân viên lao động" đi.

Nghĩ như vậy Thẩm Thanh thanh liền vươn tay hung hăng x0a nắn khuân mặt trắng nõn của Chu Gia Ngôn một hồi.

Thẳng đến khi mặt cậu phiếm hồng mới buông tay.

Cô hung tợn nói:

"Ôi đứa nhỏ ngu ngốc à, con nhìn xem mama quả thật đã thân già sức yếu vậy nên nhiệm vụ thu thập hành lý hôm nay con tự mình bươn chải nhé."

Người xưa có câu "lời hay ý đẹp không nằm trên môi của kẻ si tình, mà nằm trên bàn phím của Thịnh beta".

Vậy nên khi mọi người khen bạn Thịnh thì bạn í sẽ thả thêm muối vào cái hố này cho mọi người nhảy cũng vui vẻ hơn.

[Câu trên không phải tiên nữ gõ ra.

Là ai thì mọi người tự hiểu rồi ha~]

Chu Gia Ngôn nguyên bản còn đang tươi cười tức khắc suy sụp.

Khuôn mặt nhỏ lập tức hóa đá.

Đáng giận! Cậu thế nhưng quên đi nhiệm vụ này!

[Ha ha ha, quả nhiên mẹ con hai người họ lại bắt đầu tương ái tương sát.]

[U là chời, thật hâm mộ Thẩm Thanh Thanh.

Ta cũng muốn nắn khuôn mặt nhỏ của Ngôn Ngôn.]

[Ngôn Ngôn lại bị trở thành nhân viên lao động rồi.

Ha ha ha, ai bảo bé ở phía trước nghịch ngợm!]

[Kỳ thật tôi cảm thấy tình cảm mẹ con của hai người khá tốt.

Khả năng đến chính bọn họ cũng chẳng phát hiện ra.

Thời điểm Chu Gia Ngôn một mình luôn an tĩnh.

Ở bên cạnh Thẩm Thanh thanh lập tức sinh động hơn nhiều.]

[Ngôn Ngôn không muốn sinh động cũng không được đâu.

Bởi vì Thẩm Thanh Thanh thật sự quá trẻ trâu!].

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!